Tara – Phạm Công Thiện
I
Mồng tơi mây ngủ hiên chùa
Dâm bụt rực đỏ hai mùa gặp nhau
Hơi rừng thơm nức chiêm bao
Đêm thâu nín thở nhó vào bài thơ
II
Bay đi tận đảnh mịt mờ
Thả xuống thung lũng chực chờ heo may
Bảy bay dông gióng luỹ thầy
Rồng bay rợp đất thơ ai biến hình.
III
Rắn đỏ vụt hiện thình lình
Người điên bật khóc thần linh hiện về:
Om ta rê tútta rê
Tu rê soa há: mẹ về thăm con
IV
Bay bổng rắn lửa héo hon
Bông làng thơm lựng lối mòn miễu xưa
Người điên nằm ngủ sân chùa
Ai vừa nín thở động mùa thinh không
V
Người thơ bèo nổi long đong
Dạ cầm sông nước lồng bồng chiêm bao
Bỏ thôi rét mướt mận đào
Căm căm ngày đó nước trào bể đông
VI
Tara mười tiếng đại không
Ảo thân nằm giữa lòng sông mật thừa
Về chùa một dúm muối dưa
Xa chùa cũng thế: hứng mưa mỉm cười.
Mình vẫn nhớ cái cảm giác nghỉ tay sau một tối thu dẹp. Căn phòng nhỏ sạch sẽ, thoáng đãng. Ga giường thay mới trải phẳng phiu. Trong không gian tịch mịch thường thấy, một tiếng thở phào trút ra. Là cái cảm giác sau bao bộn bề xếp lại, có thể thảnh thơi nghỉ ngơi, có thể yên lòng ngồi cầm sách muốn đọc lúc ban chiều. Tìm một bản nhạc êm dịu, thế nào, khúc dạo đầu của câu thần chú xuất hiện trên bảng tin. Tara, tay cầm cuốn thơ nhỏ lần giở cũng mở ra trang thơ, tara…
Câu mantra thủ thỉ, môi mấp máy thì thầm. Nói với mình thật nhỏ, bao nhiều điều nghĩ suy từ miền vô thức. Bấy lâu, mọi thứ cứ trở đi trở lại, sóng sánh bước bên đời. Chẳng đủ tâm bình lặng để tỏ rõ, đó là điều lành hay dữ. Cứ mặc lòng, chạy theo thời đang tới. Cứ xuôi dòng, chảy theo dòng đời cuốn. Giọt nước lăn dài trên má, như con suối chảy qua khe núi lở.
Nói với mình, đừng sợ nữa. Ổn rồi.
Tiễn điều cũ đi, điều mới chờ tới :))