Thơ

Chùm thơ nho nhỏ

Có một cô gái nhỏ

Ngồi một mình rất lâu

Lòng vẫn mãi tự hỏi

Mình thuộc về nơi đâu?

tìm học nhiều thứ

Đi gặp rất nhiều người

Đọc hàng ngàn trang sách

Không có câu trả lời

Bên bờ sông vắng lặng

Tiếng thở hoà nước trôi

Cô gái liền yên dịu

Mình thuộc về Mình thôi

Đường đời xa vạn dặm

Ngoài – Thân chẳng phải Nhà

Quay về Mình nương tựa

Thương hiểu mình sẽ an.

“Hiểu biết, thực ra, là một sự nhận ra những gì ta đã biết. Nghĩa là, cái thật biết là cái biết do mình đã tìm ra. Ta chỉ thấy được những gì ta đã thấy. Ta chỉ thích được những gì ta đã thích. Có đồng mới có ứng, không đồng không ứng. Đọc sách mà biết hay, chẳng qua vì nó là tiếng dội của lòng mình. Những ý tưởng mà ta đã nghĩ qua, những tình cảm mà ta đã trải qua, nhưng vì không được hàm dưỡng đúng mực nên đã giống như ngọn lửa than âm ỉ trong đáy lòng, nay bỗng gặp được ngọn gió thổi lòn nên nó bừng lên mà cháy lại. Thực ra, chỉ có ‘đồng thanh’ mới ‘tương ứng’, ‘đồng khí’ mới ‘tương cầu’.”
- Thu Giang Nguyễn Duy Cần.

Trang sách đẹp hơn vì có nắng

Lòng mình sâu hơn vì có người

Nhưng lời hay vốn đã thế rồi

Chờ hữu duyên người đến đọc mà thôi

Đôi khi lời tỏ tình lại là câu: 
- Mong cậu sau này gặp được một người thật tốt
…
- Cậu cũng vậy nhé! 

Vén thu sang

Người đi ngang…

…qua cả một mùa thương nhớ

rồi ở lại ngày hôm qua – – –

Làm sao phải giãi bày cảm xúc
Chúng đến rồi đi, chuyện bình thường
Đôi ba con chữ làm mồi nhắm
Hớp ánh trăng vàng cạn chén say 




Có cái gì nhanh hơn suy nghĩ

Khi một thoáng chứa cả ba thu

Ta với người đã từng hội ngộ

Để trả nhau chút duyên hồng trần

Một chuyến đi “vẹn tròn” đúng nghĩa. Đã nhận được quá nhiều tại Quy Nhơn trong những ngày qua. Và cũng đã xin gửi lại một vài điều - vì nó thật đẹp và đã đủ đầy. 
Trở về thấy lòng thật là Yên.

Người cần gặp đã gặp

Người ngẫu nhiên hữu tình

Cuộc đời hào phóng thế

Ta đã đủ trong nhau

Chuyện vui

Có những ngày cỏ úa

Buồn tràn đầy trong tim

Cánh đồng hoang bỏ vắng

Hạt mầm tin yêu đời

Một ngày mưa chợt tới

Xối cỏ mềm nằm im

Lẩn vào trong màu đất

Cỏ đến ngày nghỉ ngơi

Một ngày nắng chơi vơi

Hoàng hôn pha màu sẫm

Gió lùa, sương ướt đẫm

Trong đêm Rằm cuối đông

Một ngày trên cánh đồng

Mặt đất rung khe khẽ

Từng chồi non se sẽ

Bật lên giữa khô cằn

Đi qua những khó khăn

Vui vì buồn mà tới

Như bao chuyện trên đời

Anh đến gặp tìm em.

Một cô gái thong dong, thích nấu ăn cho những người thân yêu

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *