Đọc sách

Quotes of “Một thoáng ta rực rỡ giữa nhân gian” – Ocean Vuong

“Có lần mẹ nói con rằng mắt người là tạo vật cô đơn nhất của Chúa. Vì quá nhiều thứ trên thế giới đi qua con ngươi mà nó vẫn không giữ lại điều gì. Con mắt trong hốc, một mình một cõi, còn không biết rằng có một vật khác giống nó y hệt, cách chỉ vài phân, cũng đói khát và trống rỗng như nó.”

“Đôi lần, khi bất cẩn, con tin rằng vết thương cũng là nơi mà da gặp lại mình, bờ này hỏi bờ kia, mày đã ở đâu?”

“Trong tiếng Việt, ‘nhớ nhung’ một người và nhớ được một người đều có chung chữ ‘nhớ’. Đôi khi, trong lúc gọi điện, mẹ hỏi con, ‘Con nhớ mẹ không?’ Con giật mình, tưởng mẹ hỏi rằng, ‘Con còn nhớ mẹ không?’
Con nhớ mẹ nhiều hơn những gì con nhớ về mẹ.”

“Viết là thế, sau toàn bộ những điều vớ vẩn, là xuống thấp tới nỗi thế giới rủ lòng cho ta một góc nhìn mới, một cảnh tượng lớn hơn gồm những điều nhỏ bé, chút bụi vải bỗng hoá màn sương khổng lồ bao kín mắt mình.”

“Con lại nghĩ về cái đẹp, về việc một số thứ bị săn đuổi bởi vì ta cho là chúng đẹp. Nếu đời sống một cá thể là quá ngắn ngủi, so với lịch sử hành tinh này, chỉ một cái chớp mắt, như người ta nói, vậy thì được rực rỡ, cho dù suốt từ ngày ta sinh ra đến ngày ta chết đi, là rực rỡ chỉ trong một thoáng.”

MỘT THOÁNG TA RỰC RỠ Ở NHÂN GIAN – Ocean Vương

Một cô gái thong dong, thích nấu ăn cho những người thân yêu

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *